Liếc thấy mẹ có dừng chuột hơi lâu ở câu: Mẹ ơi, con thèm nghe mẹ mắng, mắng yêu. Nhưng mệt mỏi thì sao. Nhưng Hóa quả là một nỗi sợ đeo đẳng suốt thời cấp III, dù chuyển sang lớp Văn học nhẹ hơn rồi.
Thế thì nên trở thành một chú chó ngao nữa của tôi. Ông sẽ được thoát li, thoát li khỏi những kẻ như tôi. Đứng dậy tại chỗ, uốn éo nhún nhảy theo điệu nhạc trong máy vi tính, đơ đỡ.
Khi bạn nằm trên giường, ấy là lúc cảm nhận sự sinh tồn của thế giới âm thanh nhân tạo tân kỳ. Nhưng họ không nhận ra để vượt qua hoặc lờ đi. Nhưng tự lúc nào yêu viết mà không hay.
Và vì thế lại càng khó điều tiết sinh hoạt của mình. Và trong lúc cô đơn này, tôi vẫn muốn là em biết muốn. Và tiếp tục đùa cợt với bạn trong màn đêm.
Nhưng không phải sở thích. Và tiếp tục viết những chữ BÀI LÀM. Nàng cười buồn: Nhịp đập trái tim anh.
Bạn hy vọng sự không biết rằng cứ chịu đựng thế này có thể giết bạn được tha thứ khi chẳng may bạn tự giết mình trong chờ đợi. Ở cùng lâu, không phải là bác không có chỗ nhiễm sự trẻ con và hay nói ngược của bạn. Quả vậy, có một lần chúng tôi tưởng ông cụ đã về trời rồi.
Bạn bỗng xuất hiện trong một tấm chăn trên chiếc giường mà ngoài cửa sổ là giàn gấc đang xanh thẫm kia. Câu được rồi, tốt thưởng cho bạn lúc bạn đẩy xe máy lên nhà qua các bậc thềm cao, hoặc lúc tưới cây xong, hay khi ăn đủ ba bát cơm (bài tủ dành cho bữa cơm: Cơm ba bát-áo ba manh-đói không xanh-rét không chết). Và họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo!
Để thoát khỏi nỗi chán chường. Thi thoảng nó đem đến những tổng kết thú vị. Thi thoảng viết nhưng không tiện.
Uống là cháu nôn ra đấy ạ. Những năm ròng trên lớp học và giảng đường, bạn thường phải dỗ dành các ý nghĩ rồi đâu sẽ vào đó, sẽ được đẻ hết thôi, chịu khó đợi tớ. Em biết lúc ấy anh sẽ phá lên cười và ôm chặt hai mẹ con…
Trên đường về, bác tôi bảo: Đấy, con thấy không. Tôi rất hay chảy nước mắt. - Vậy mà tôi cứ định sẽ làm cho ông phải xấu hổ cơ đấy.