Quả thật ngay với từ cách người tiêu dùng ta cũng thấy cái thị trường ấy nó đang rất ảm đạm. Điểm Anh thấp hơn thực lực. Có một chị vào hỏi mua giấy gì gì đó, không nghe rõ, hỏi lại, à, giấy vệ sinh.
- Ông quả là người biết lo xa. Chúng thường là những việc vô danh và ít ai để ý thống kê. Cần quái gì sự thật và lí do.
Ăn, ngủ, xem tivi, đọc, thi thoảng vào mạng, viết, gõ, đá bóng càng ngày càng ít. Nếu đời là một trò chơi thì ngoài người chơi (may ra có thể) ai có thể thấu suốt những bến bờ không bờ bến của nó. Mẹ lật cuốn sách lên, nó được đổi tư thế, càng cháy tợn.
Không, cháu chẳng bao giờ bắt xã hội thích nghi với mình, cháu luôn thích nghi với xã hội hiện tại, nếu không, với cái đầu hỗn độn của cháu, làm sao cháu vẫn hiền lành được, vẫn cười được trong những bữa cơm và vẫn sống dù cái chết là thứ xoa dịu nỗi đau không tồi. Có phải em đang muốn nói anh câm đi? Con uống thuốc đi… Tôi vẫn dán mắt vào trang sách vô nghĩa trước mặt.
Phải vùng ra khỏi tình trạng này. Cả buổi tôi mời anh chàng ba cái kẹo nữa, anh ta từ chối cái cuối cùng. What Ive felt what Ive known never shine through what I know
Mẹ thấy điện còn sáng, sang bảo: Đi ngủ đi con, một rưỡi đêm rồi. Một giọt rơi xuống sách. Rồi tí lại reo ầm lên Việt Nam vô địch với mỗi pha bóng tấn công.
Bác vừa thoăn thoắt gói vừa bảo Thấy số bác khổ không. Nó có nhiều thiệt thòi hơn tôi là tâm hồn thiếu những kỷ niệm sâu sắc về tình yêu thương, không được ông bà chăm sóc nhiều như tôi. Năm tôi 25 tuổi, tôi được cả thế giới tôn trọng vì sống tốt, sống đúng và có một gia đình êm ấm.
Bạn cũng không biết nấu ăn ngon, không biết nối điện, không biết sửa xe đạp xe máy, không biết mua bán… Lại còn không biết khom mình. Liệu đã đủ thông minh để biết đem đến cho nhau những cơ hội phát triển trí tuệ nhằm nâng cao phẩm chất cộng sinh và làm nó trở nên dễ chịu, không hủy diệt năng lực cá nhân. Trên đời này, còn biết bao con đường mà mình chưa biết.
Hoặc đôi lúc viện đến nó để xoa dịu những vết thương. Để lỡ bác bạn có ập vào thì bạn vẫn thản nhiên viết rồi che tay hoặc từ từ gấp lại, rồi mở cuốn vở khác ra trước khi bác đọc được nội dung. Thi thoảng con mèo dỏng tai lên và: Ngheo! Nó đáp.
Tất nhiên là không nên để điều đó xảy ra. Mồm tớ vốn đã bẩn lắm rồi. Nhưng rồi ta nhìn thấy thị trường ảm đạm hiện tại của thơ văn.