Và họ vẫn không có cảm giác về những cơn đau của tôi khi ngồi trên giảng đường. Vẫn người, chân tay đầy đủ nhưng không tài nào nhìn thấy mặt. Mặc dù cả cái trạng thái đào sâu vào bản chất, luôn luôn tìm tòi, âm ỉ khao khát nói ra cũng cũ; nhưng khi tự thân nó tìm ra được những bản chất có vẻ bản chất nào đó thì nó mới.
Nhưng nó mới vì người ta tìm mãi mới ra, mãi mới cảm nhận được. Tôi chưa lựa chọn đại diện cho tiếng nói của người nghèo khổ vì sự hiểu biết ít ỏi của tôi về vấn đề này dễ biến tôi thành một kẻ đạo đức giả. Bác không biết cái sân bóng bạn đến nó dễ chịu đâu.
Ngồi ở rìa bồn hoa, những người là người. Ở nơi ấy, ông sẽ là tất cả mà cũng chẳng là ai cả. Và bạn biết sẽ không ai biết đó là tiếng THÔI mà bạn đã rống lên vừa bực bội vừa ai oán vừa chán nản.
An ủi nhau một chút: Thua thế này công an, cảnh sát đỡ khổ. Với người không quá lo về thực phẩm thì đánh mạnh vào nhu cầu hưởng thụ. Lắng nghe sự biến chuyển của trạng thái.
Người ta, người ta lấy đấy chứ. Cửa ải đầu tiên là bác trông xe. Muốn được tin tưởng một lúc.
Mùi mực, cá ba chỉ nướng, rượu trắng bay thơm phức. Bạn gượng dậy, rửa mặt đánh răng. Ông sợ làm ướt lạnh khuôn mặt nàng.
Những cảm giác cay đắng và kiêu hãnh lẻn vào tuổi thơ tôi từ rất sớm và âm thầm sinh sôi. Trên mặt đất nhờ nhờ bàng bạc, còn dăm giọt loang lổ vương lại. Chưa thể biết ai biểu trưng cho Loài Người
Và cúi mặt mỉm cười với mình thôi. Vì những chủ thể đó va đập với đời sống lịch sử nhiều nhất. Cái giá cắm bút dựa lưng vào tường, cái bàn kê sát tường, đối diện với bạn.
Và chẳng bao giờ chịu dành ra thời gian đủ viết một truyện ngắn để suy nghĩ về một lịch trình sinh hoạt hợp lí hơn. Và tôi ảo tưởng có thể cải tạo cuộc đời (có phải chỉ mình tôi ảo tưởng đâu). Coi như không có chuyện gì xảy ra.
Thấy chưa, cả nhà đều lo cho con. Khoảng hai chục đứa thì chúng lại tạnh. Tất nhiên là sẽ có kẻ khác xen vào nhưng thêm mình nữa là thêm bất công, vả lại, quan niệm như thế sẽ thành thói quen và làm sai trong nhiều việc khác.