Người ta có thể có bản lĩnh để chịu nhục, chịu chơi bẩn nhằm làm nên nghiệp lớn. Nhất quyết phải cạo râu. Và đưa đến những sự cởi mở có cân nhắc khác.
Thấy mặt mình mát lạnh. Bác trai mà đọc đến đây, bác dễ bảo: Cháu không biết chứ, hồi trước bác đánh anh liên tục, láo là bác dạy cho đến nơi đến chốn. Tôi không có nghị lực.
Tất nhiên là mệt mỏi. Dù lúc đó chả nghĩ gì. Thế là cứ nằm cho ý nghĩ tràn lên, dâng ngập người.
Và chúng còn được chăm sóc kỹ hơn. Tại tối qua con đi mua bánh khoai (tối qua thấy ngột ngạt, thế là kiếm cớ ra đường đi mua bánh khoai mà lang thang). Tội bác quá, bệnh nhân này quả khó chữa.
Bác bạn đã ma sát nhưng lại quên sự ngừng nghỉ, đứng im tương đối bồi đắp năng lượng cho mình để va đập đúng những góc cạnh cần thiết. Chắc mẹ không đi được một mình. Chắc bác chưa chữa cho thi sỹ bao giờ.
Và vì thế, họ yên tâm với sự từng trải cũng như lười cập nhật tri thức của mình. Mặc dù tình yêu thương có thể cứu rỗi tất cả nhưng tình yêu thương của thế giới này hiện đang quá ít ỏi. Mẹ: Em cảm ơn các bác đã lo cho cháu.
Ngôn từ không có gì mới. Khi bạn mơ thì bạn ít biết là mình mơ. Mà em lại chẳng thể sưởi ấm hết hồn anh.
Nhưng thế này thì lại không chơi được: Khách vãn, ông chú, chưa say, nâng cốc với mấy chú em thân quen. Về trả vay, cho nhận. Thi thoảng viết nhưng không tiện.
Khi ấy, nếu quả họ thấy tôi bất hiếu, tôi lừa dối thì tôi càng mong họ đuổi tôi ra khỏi nhà để đỡ phải nhìn mặt nhau. Họ nỗ lực vì điều đó. Lại tắm qua rồi vào phòng xông hơi ướt.
Cháu đã đi đến một xã hội mà cháu sẽ đợi và sẽ rủ con người đến. Kẻo rốt cục chỉ là mi lo cho mình. Và gõ, có lẽ còn mệt và lâu hơn viết, nó lại đâm ra là một công việc nặng nhọc hơn cả và thấm thía sự cô độc hơn cả trong lúc này.