Nhưng thật tình lúc này bạn muốn được nghỉ. Tôi trân trọng nó nhưng không biết nó có gào những câu như Chém chết mẹ nó đi hay Cho chết mẹ mày đi khi phải bon chen (với những con người chứ không phải với những con chữ như tôi) giữa dòng đời đầy dã man này không. Thua còn có năm nghìn an ủi.
Ở đây, họ chỉ nhìn vào gáy người phía trước chứ hơi đâu bận tâm nhìn mặt người phía sau. Nhưng bạn đã giảm nhẹ chúng bằng cách lọc những dòng suy tưởng đầy rác rưởi và thuỷ tinh vỡ qua chính chiếc màng mong manh của hồn mình. Xin lỗi nhé, buồn ơi.
Nhìn cái chết tiến lại mà nhếch cười cay độc: Không còn nơi nào lạnh hơn nơi này nữa đâu. Và khi anh làm việc quá sức, em sẽ để con tè vào người anh. Mình chẳng bao giờ phải tính toán với mình.
Ấy nhưng nhỡ đồng chí ấy phì một cái… Chắc là mình không chịu được. Con sông trước mặt thật xanh và êm. Nhưng không bảo được cái đầu nó nghỉ.
Nơi thì nước mía bật băng chưởng dân tình cầu bất cầu bơ ngồi san sát ở vỉa hè đối diện ngó sang. Ngồi cho thời gian trôi qua không vương vào ký ức. Chắc bác chưa chữa cho thi sỹ bao giờ.
Cuối cùng, cái gì về với mình sẽ tự tìm về. Họ không nhớ nhiều về qui tắc cần tránh mạt sát cãi vã nhau trước mặt con cái. Và quyết định của tập đoàn kinh tế ấy có thể là quyết định của một con người nhỏ bé hay bị cảm khi ra mưa.
Ta nhận ra ta rất dễ tính nhưng đầy bực bội trong lòng mỗi khi công việc viết dở dang bị cản trở; hoặc bị gây nhiễu trong lúc đang tập trung suy nghĩ; hoặc viết không đủ hay để thoả mãn đòi hỏi của mình (như chính những thời điểm này). Mọi người ở gần đang nhìn anh như nhìn cuộc sống và viết của một thứ phế thải lạc lõng, bất cần. Nói hay hoặc đúng không mà thôi.
Ngọn lửa lớn làm ông ta hả hê man rợ. Hắn phải lừa phỉnh mình. Chả hiểu họ làm thế để làm gì.
Bác trai: Bây giờ tôi xin nói vài lời với cậu mợ, với cháu. Trong thời gian cần để nhớ ra việc mình đã làm 2 tiếng trước, thì viết, để đỡ tiêu hoang đêm. Hạnh phúc với mỗi lần lấy can đảm mượn đồ dùng học tập của nàng.
Sao đến giờ mà sau mỗi chiến thắng vẫn kèm theo bao thương vong. Luyện trí nhớ là thế nào? Là nhớ ra vì sao bạn không được viết hoặc không viết được. Tiếng máy của mình đã tắt.