Nhưng sự thiệt, thổ dân đó khinh bạn vô cùng. Viên thu thuế lạnh lùng đáp: "Cái đó tôi không biết. Bức thư thường lắm, phải không? Vậy mà nó "mầu nhiệm" lạ lùng.
Họ không hiểu rằng bạn cũng vậy mà tôi cũng vậy, chúng ta đều không muốn mua - nghĩa là tiêu tiền - mà chỉ muốn giải quyết những vấn đề riêng tây chúng ta thôi. Nhưng, tôi xin nhắc lại, nếu ông nhất định đòi thay đổi thì ông phải chịu trách nhiệm trong sự rủi ro, máy hư chạy không được. Thư đề ngày 13 tháng 10 năm 1904.
Lần này tôi cũng mời, ông ta bất đắc dĩ nhận lời. Vậy muốn thay đổi một người mà không làm cho họ phật ý, giận dữ, bạn phải: "Lấy công tâm nhận những sự gắng sức của họ, khen những tấn tới nhỏ nhất của họ. Mỗi buổi tối ở Nghị viện ra, ông vội về nhà để cho bà biết những tin tức hôm đó.
Ông nhũn nhặn quá, ông Mc. Trong bữa tiệc đó, có mười hai ông khách nữa mà tôi như không biết có ai hết: tôi phạm hết thảy những điều mà thường thức về xã giao để nghe trong mấy giờ đồng hồ nhà thực vật học của tôi. Bà la lên: "Cháu ruột! Phải, cái thứ cháu nó chỉ mong già này chết để chiếm xe hơi của già? Không khi nào già để xe Packard này về tay chúng nó đâu!".
Những câu trả lời "có" một khi đã phát ra rồi thì cứ theo đà đó mà tiến cũng như những viên bi da khi đã chạy theo một hướng nào rồi, phải gặp một trở lực mạnh lắm mới chịu lăn trở về hoặc đổi hướng. Những lời khen an ủi đó, đủ thay đổi đời cậu và có một ảnh hưởng sâu xa trong văn học nước Anh. Nhiều năm sau, ông lại dùng thuật đó.
Bạn đã làm thương tổn lòng tự ái, lòng kiêu căng của người ta. Xin đáp: Bất kỳ lúc nào và bất kỳ ở đâu. Thì ông phải im liền.
Chúng ta đã cho ông hay trước rằng công việc ông làm chỉ tạm thời thôi. Mùa này ai cũng trốn cảnh nhà quê, dễ gì cho người khác mướn được? Ông Farrell nói: "Trước kia, nếu gặp trường hợp đó, tôi đã chạy lại kiếm người mướn nhà, biểu ông ta đọc kỹ lại thể lệ trong tờ giao kèo. Bá tước phu nhân Tolstoi tìm thấy chân lý đó - nhưng trễ quá.
Một ông bạn sành về các loài danh mộc đã lựa giùm tôi. Tôi đáp: "Thưa ông, ông trách rất đúng, tôi có lỗi và không có gì để tự bào chữa hết. Làm sao luyện được chí đó? Bằng cách luôn luôn tâm niệm rằng những quy tắc dạy trong tập này vô cùng quan trọng.
Ông Sol Hurock có lẽ là người bầu hát nổi danh nhất ở Mỹ. Các bạn nhận thấy rằng ông Chalif khi bắt đầu câu chuyện không hề nói tới thướng đạo sinh, tới cuộc du lịch hoặc tới mục đích của ông. Xin bạn nhớ kỹ điều đó.
Và cha đã cau mày: "Ngay người lên!". Không có một cuộc thách đố như vậy. Tôi cũng tin rằng ông không vừa cầm quân, vừa làm chính trị, mà như vậy là phải.