Người ta bảo rằng tôi có tài ăn nói. ông chọn cách nói đánh vào trái tim, thu hút mọi người với văn nói trôi chảy, rõ ràng và hấp dẫn từ đầu đến cuối. Bob có hai người bạn thân trùng tên Larry, và tôi là người bạn Larry thứ hai của anh ấy.
Lời khuyên tốt nhất là: tìm một người khác để trò chuyện. Tôi muốn mình ngày một tiến triển hơn và giọng nói là một trong những ưu điểm mà tôi có. Chính vì vậy mà anh được mời lên chương trình rất nhiều lần.
Stengel trả lời tỉnh rụi: Ồ, có đấy thưa ngài. Tôi chưa bao giờ phỏng vấn John Wayne, nhưng Mitchum thì tôi được nói chuyện rồi. Ban kiểm tra có nhiệm vụ báo kịp thời với bạn rằng Stop or Zap (Dừng hoặc Tiếp đi!).
Tôi đã thành công không phải bởi đã làm một cái gì vĩ đại, lớn lao thế nào, đơn giản là nhờ tôi biết chân thật. Khi tham dự một bữa tiệc thì lại có vô vàn tình huống, vô vàn đề tài để nói. Một lời khuyên chí lý! Tự nhiên bao giờ cũng giúp ta tự tin và thoải mái, có vậy mới nói năng trôi chảy, không ấp úng ngượng nghịu.
Trong trường hợp người ấy tỏ ra không thích thú hoặc lưu tâm gì tới những lời nói của bạn, tốt nhất là nên rút lui một cách tế nhị. Jack hiểu ra rằng, muốn bán được hàng thì trước hết phải biết chào mời sao cho thuyết phục, muốn chào mời thuyết phục, thì phải nắm vững trong lòng bàn tay tính chất của món hàng. Vì đôi khi sự im lặng còn đáng giá hơn hàng ngàn câu nói.
Tôi với tay gạt cái cần tắt sóng đài ABC, đưa micro vào kề miệng… Và ngủ. Tóm lại mọi thứ đều được chuẩn bị kỹ càng. Nếu vấn đề không phải ở bạn mà ở ông ấy, tôi nghĩ tốt nhất bạn nên đi tìm một công việc mới.
Tôi liếc nhìn đồng hồ…11:07. Nếu bạn không là một MC chuyên nghiệp, bạn cũng có thể khéo xử trí tình huống này. Tôi có dịp ngồi ghế chủ tọa tại hội nghị ở New Orleans về một chủ đề mà chúng ta thường nghe nói vào thập niên 1990: Xa lộ thông tin.
Ngoài ra anh còn hoạt động xã hội tích cực. Tôi dám đánh cược bạn sẽ nói rằng: Cái gã khù khờ này mà là Larry King ư?!. Tôi thức dậy, dụi mắt và ngó xung quanh… Ba giây sau, tôi nhảy chồm lên, nói lắp bắp: C… á… i…gì… th… ế… n… à… y…?.
Đơn giản nhưng hài hòa. Vị khách mời của chúng ta đến sớm hơn những 30 phút. Nhưng vào buổi tối đến chương trình của tôi thì Jim lại xỉn quắc cần câu.
Tôi đã có trong tay đoạn nhạc dạo đầu cho buổi phát thanh đầu tiên: Swingin Down the Lan của Les Elgart. Từ đó tôi luôn cân nhắc khi đặt câu hỏi, không phải lúc nào cũng nói theo thói quen được. Thêm nữa cũng nhờ một chút hài hước.