- Hai tuần trước, tớ giao cho Jessica đảm nhận một công việc quan trọng. Anh cũng muốn tỏ ra tế nhị để không làm cô bị thất vọng, nhưng quả thật kết quả hoàn toàn khác với những gì anh mong đợi. Nhưng sau đó cậu vẫn có thể nói hết cho tớ nghe mà.
- James đính chính và nhìn thẳng vào mắt Josh. Cô ấy chỉ đáp gọn lỏn: "Ổn cả". Bất chợt anh nhớ lý do đã đưa anh đến đây.
- Khởi đầu thì khá tốt. Anh bắt đầu có cảm giác như đang đứng trước tòa và bản thân anh không thích tình cảnh này chút nào. - Chào anh bạn, - James cất tiếng chào khi bước vào phòng Jones.
Anh vừa nghe nhạc vừa xem lại từng công việc đã giao cho các nhân viên trong tuần qua. James đứng dậy, bước đến bên bức tường và sửa lại khung ảnh chiếc cầu - Đó cũng có thể là một lựa chọn.
- Bất cứ điều gì cần làm sao? Anh để ý thấy nhân viên của mình cười đùa nhiều hơn. Trước mặt James là hồ sơ của dự án mà sếp đã giao cho.
- Cậu nói đúng, cậu đã bỏ qua một thứ. Thật tuyệt vời, đã lâu lắm rồi bọn nhóc mới lại có dịp gặp nhau, chúng sẽ tha hồ mà nghịch ngợm! Đã lâu rồi, James chưa có được kỳ nghỉ cuối tuần nào vui vẻ như thế.
Cậu biết không, tớ như bị hắt nước vào mặt khi cô ấy từ tốn nói rõ từng lời: "Thực tế là tôi đã không hề biết. Chúng thật diệu kỳ mà cũng thật giản dị! Tuy nhiên, tớ đã giao cho các nhân viên của mình một số công việc và họ cũng đã làm rất tốt.
Một lần nữa, công việc trong bộ phận của James lại trở nên trôi chảy. Một buổi tối nọ, vì phải giải quyết một số công việc còn tồn đọng nên James lại một lần nữa để lỡ bữa tối cùng gia đình. - James kể ngay trước khi kịp ngồi xuống ghế để mở túi bánh.
Lúc nào trông ông cũng thoải mái và hòa đồng với các nhân viên. Trước mặt James là hồ sơ của dự án mà sếp đã giao cho. - Công việc kiểm tra, đối chiếu cần phải được thực hiện một cách thường xuyên vào giai đoạn đầu của dự án.
Nhân viên của James cứ luôn miệng càu nhàu và cảm thấy bản thân họ lúc nào cũng phải chịu áp lực công việc rất lớn. Thật tuyệt vời, đã lâu lắm rồi bọn nhóc mới lại có dịp gặp nhau, chúng sẽ tha hồ mà nghịch ngợm! - Cậu có còn nhớ tâm trạng của cậu khi lần đầu đến gặp tớ để than vãn về những nỗi khốn khổ trong việc quản lý không? Theo tớ nghĩ thì khi ấy cậu không đủ kiên nhẫn để nghe hết một mạch những điều này! Nhất là cậu cũng chưa thể ứng dụng tất cả ngay được.