Hoặc khi có ai gọi điện đến gặp vợ lại than một câu về sự về muộn liên miên của vợ. Nếu không có một lực đẩy cực lớn. Có một cái gì đó cản trở họ, chúng ta.
Bên trái nó, cái bàn, nghĩa là bên phải bạn, có một chồng sách chừng 5 quyển được photocopy và đóng lại nên khá dài. Cái thói ích kỷ làm loài người còn mông muội, phát triển không kịp hiện đại đã từ lâu được hợp thức hóa. Muốn hiểu truyện này nếu không quá thông minh thì phải động não nhiều đấy.
Cảm giác của con người còn toàn diện chỉ khi họ còn dục vọng và điều tiết được nó. Các cô gái làm đĩ, các thiếu phụ làm đĩ, trẻ em làm đĩ không còn là chuyện lạ. Ông sợ những tiếng rơi uất hận ấy sẽ làm vỡ giấc dịu êm hiếm hoi của vợ.
Nếu bạn nhớ không nhầm thì giấc mơ vừa rồi có đến bốn, năm tầng. Nó tan chảy, tan chảy. Sau những đau đớn thì chắc bạn tinh khôn hơn và có thêm được một số cái gì đó.
Mọi người còn lo cho bác nữa. Tôi là nghệ sỹ Amatơ thì cũng bị liệt vào dạng thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo mà thôi. Không quản lí chặt, nó dễ bị dụ dỗ làm bậy lắm.
Sản phẩm của sự thiếu cập nhật tri thức chính là sức ì của bộ não. Lần sau thì có lẽ họ không tha vì nói đúng quá, chả chừa ai ra. Tôi bảo: Vì biết mày về phe anh anh mới làm thế, không thì đố ai biết.
Tôi đang làm cái việc chép nhật ký hay ghi lịch sử của mình? Không cần biết. Quãng thời gian mà những hành động của bố đem lại nhiều thất vọng có lẽ là thời điểm khủng hoảng trong công việc, trong gia đình trộn vào cả những cơn đau. Họ vốn là những người khá nhạy cảm.
Tôi và thằng em lại về. Bằng không thì bạn cũng chỉ là một con lợn ích kỷ, ngu và hèn. Có thể nó sẽ bị tháo tung cơ thể.
Và còn nhiều lí do khác. Tất nhiên sống theo cách của bạn, dù bạn thôi đánh nhau từ lâu, cũng không có nghĩa là bạn sẽ không bao giờ đấm vỡ mặt ai trong cái kiểu đời sống này. Tôi sợ cảm giác yên bình lấp đi những sâu cay cần có.
Vì chuyện cái giấc mơ vớ vẩn mà mình lại làm đồng chí ấy mất vui. Rồi lại đây ngủ bên em. Cái bệnh thơ nó loạn lắm.