Nhưng thường thì ngoài đôi lần sực nhớ bạn không phải là một súc gỗ đó ra, họ quên khuấy con người cần những lạc thú. Nhưng họ lại cho đó là một ảo tưởng trong cái xã hội này. Chẳng phải họ đang tìm đến những sự thoải mái cho nhau như mong muốn của tôi đó hay sao.
Mẹ: Độ này con có ngủ được không? Tôi: Im lặng. Em ngủ từ mười giờ nên không rõ. Bắt đầu từ đâu? Từ cái ngay trước mặt: Tờ lịch.
Nghĩa là phải chấp nhận cả những sự đê tiện. Xong rồi điên hoặc chết là xứng danh một con người hiếu nghĩa ư? Mà trong đời sống thì lờ mờ thế nào nhưng thả vào câu chữ thì lại đổi màu hết sức thú vị.
Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức. Nhưng mà còn như thế, ngoài bóng đá. Hy vọng bà chị sẽ không hỏi phòng kế toán xem cậu em đến lĩnh lương chưa.
Nhưng mà các cậu vốn ưa cảm hứng tự do hoàn toàn. Con người vẫn làm khổ nhau bằng những sự chán và nhàm chán đấy thôi. Như đôi lần nó chợt thốt ra lúc bực bội.
Nên chỉ có thể chống trả yếu ớt rồi ngoan ngoãn chui vào cái khuôn hẹp của họ. Còn phải dậy đi học sớm. Có một hôm đá bóng trong mưa xong, ra sân xi măng uống nước, ngẩng lên trời theo tiếng reo của một người.
Những tâm hồn còn cầm cự được cứ phải là những chiến sỹ bạch cầu thiếu khẩu trang xông vào đám thối rữa mà không được nghỉ ngơi. Ta đâu ham hố thắng thua. Cháu hôm nay đi không xin phép là cháu sai.
Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày. Khi mà bạn cần những khoảng tĩnh lặng và tin cậy để tinh thần thư thái tiết ra những chất sống vá lại những tế bào và tự chữa lành những vết thương trong tâm hồn, trong cơ thể thì bạn lại phải sống giữa môi trường mỗi ngày không thể không nghe tiếng chấm choé nhau. Nếu họ cho rằng cái cách mà bạn sống và tư duy là sai thì bạn sẽ còn sai nhiều lắm.
Đôi lúc anh cảm thấy bị xúc phạm nặng nề trước những kẻ đồng hành coi nghệ thuật anh đeo đuổi là một mục tiêu thắng thua bất chấp thủ đoạn. Cuốc bộ trên con đường mà đôi mắt chân dẫn mình đi. Xuống nhà, ông nội vừa sang.
Này thì… những giọt lệ bay trong lòng vắng-hoa sữa vỡ vương hương đăng đắng… Nàng bảo: Hãy đặt tay em lên ngực anh. Thử làm nhân vật cậu em kể chuyện cho đỡ chán xem, có gì gì thì mong cậu em thứ lỗi: