", "Thầy cho rằng như vậy nên không?". 000 đồng thì nên lắm. hoàn toàn theo sáng kiến của họ".
Vài cô mụ đó bị bắt, nhưng nhờ vận động với vài nhà chính trị, họ chỉ bị phạt một số tiền nhỏ thôi. Tôi lại gõ cửa nữa: bà ta lại hiện ra, nhưng lần này để mạt sát chúng tôi và công ty chúng tôi. Mới rồi, tôi gởi một tờ phỏng vấn có nhiều câu hỏi cho 1.
Tôi không biết chơi mà bà ngồi bên cạnh tôi cũng vậy. Ông trước làm giám đốc thương mãi tại xí nghiệp Johns Manville, hãng làm những mái nhà phòng hỏa và bây giờ chỉ huy phòng quảng cáo tại công ty Palmolive Peet, lại đồng thời làm hội trưởng "Liên đoàn" các nhà quảng cáo nữa. Ông kiếm cách dò biết thị hiếu của ông giám đốc khách sạn.
Bây giờ tôi hỏi ý trước; nên ông có cảm tưởng rằng chính ông đã sáng tạo ra kiểu mà quả có vậy thiệt. Nó muốn gì, đứa nhỏ đó? Trước hết, nó muốn bận bi-gia-ma (pyjama) như cha nó. Người hàng xóm đó suy nghĩ và hành động như vậy vì họ có lý của họ.
Trong châu thành Nữu ước này, tôi vào hạng người càu nhàu khó chịu nhất. Ông Gaw tiếp: "Tôi cũng mới hay đây, khi kiếm địa chỉ của ông trong Điện thoại niên giám". Thiệt hiếm thấy được một người trong giới của bà, có học thức như bà lại chịu khó viết thư chỉ bảo cho những diễn giả trước máy truyền thanh; tôi mong rằng bà sẽ có lòng tốt để ý tới những bài diễn thuyết sau này của tôi nữa.
Bạn có quen ai hành động như vậy không? Riêng tôi, tôi đã thấy. Nếu các bạn sốt sắng thành thật quan tâm tới người khác thì chỉ trong hai tháng sẽ có nhiều bạn thân hơn là hai năm gắng công bắt người khác quan tâm tới các bạn. Quần áo thì lố lăng mà nhà cửa bày biện mới tai hại làm sao! Nhưng cách bà cư xử với chồng, thì thật là tuyệt diệu và đó là điều kiện cốt yếu để gây và nuôi hạnh phúc trong gia đình.
Rút cục người ta tin theo ông hết. Trước hết đáng lẽ tăng số lợi lên được. Overstreet viết: "Hành động do những thị dục căn bản của ta mà phát sanh.
Nhưng lần sau, mỗi khi tôi bắt buộc phải rầy cháu, tôi bắt đầu như vầy: "Cháu đã lầm lỗi, nhưng có Trời Phật biết cho, hồi xưa chú còn lầm lỗi nặng hơn cháu nhiều. Bà Dorothy Fay thuộc phái thượng lưu ở Long island kể rằng: Triết gia John Dewey nói: thị hiếu mạnh nhất của nhân loại là thị dục huyễn ngã.
Có biết bao việc nên làm, hơi đâu bắt kẻ chung quanh ta phải nghe ta kể lể những đức tính, những thành công của ta. Chàng thất vọng đến nỗi muốn giải nghệ đi bán xe cam nhông. Chính nhà tôi đã gây dựng nên cơ nghiệp của chúng tôi.
Nguyên do sự thay đổi đó chỉ vì tôi nhờ cậy ông ta một việc, nó làm thỏa tính tự phụ của ông ta". Thuở thiếu thời, tôi ham mê tranh biện với anh tôi, với các bạn tôi. Có khi, buổi tối, bà già cô đơn đó thèm khát tình thương, lại quỳ bên ông và xin ông đọc cho nghe những đoạn dịu dàng cảm động, mà ông viết vô nhật ký để tặng bà, 50 năm trước.