Phải vượt qua các giới hạn chứ! Ờ, vượt, nhưng dồn sức cho cái này thì làm sao vượt được cái kia. Nhiều lúc tác phẩm chán người đọc lắm. Cháu nói thế không đúng.
Sống phải khéo lắm, miễn là không làm gì sai. Về sau, nàng là một cái gì đó mà tôi dựa vào, tôi kiếm tìm mỗi khi đến lớp. Tôi ngồi trong nhà nghe bác mắng chị ngay sát vách, lòng đầy lo lắng và cả buồn nữa.
Đầu tiên mẹ hỏi: Con tự viết à? Tôi chỉ cho mẹ xem tên người viết ở cuối bài. Tôi từng nghĩ tôi sẽ giằng lấy một thanh kiếm và dồn hết lực cũng như sự dẻo dai, những năng lượng ngầm của mình để chém chúng khi chúng giở trò. Nên có thể thấy phần lớn loài người chưa có được đồng thời hai yếu tố nghị lực và tài năng để chơi kiểu bon chen được gọi là cạnh tranh lành mạnh đó.
Có điều, bạn chưa tìm được một thị trường hoặc chưa chuẩn bị tinh thần thật tốt cho việc kinh doanh chúng. Nhưng ông ạ, hòn đảo mà tôi sẽ đưa ông đến có những lạc thú mà ông sẽ phải công nhận. Trong sự thiếu hiểu biết của cả hai.
Nếu ông sợ cái xã hội này lên án, tôi sẽ thu xếp cho ông đến một nơi hoàn toàn mới lạ. Thế mà cơm thì hốc rõ nhiều!. Trong tay tôi không có luật…
Tôi chưa làm thế bao giờ. Thế mà một hôm bạn dám tưởng tượng ngồi bên cô ấy, nói: Cho anh cầm tay nhé. Thôi thì dùng vào chỗ khác.
Và bạn có quyền viết cái bạn viết. Đơn giản là vì trong lòng không còn cảm giác chắc thắng như ở những trận trước, ngay cả lúc bị gỡ hoà 3-3 khi gặp Malaysia. Một cái sự thật chẳng ảnh hưởng gì đến nền hòa bình thế giới.
Hy vọng, cái này có thể giúp gì đó cho giấc ngủ của bạn. Tôi chẳng biết nghĩ đến ai… Nhắc anh đi ngủ đúng giờ.
Ở trong cái trạng thái này, cái cảm giác mình dẻo dai nhưng có thể gục chết bất cứ lúc nào trở nên đúng. Và từ đó, có cả những sự so sánh nghiêm túc. Trong khi đời đời thay đổi từng giây từng giờ.
Ông cụ bảo ông cụ sống được là nhờ văn của ngài. Những con vật, những con người tự tử nhiều quá. Không hiểu sao tôi không có thiện cảm với các chú.