Tình hình này rất giống như một chi tiết bị rứt xé khỏi cơ thể bạn vậy.Tuy nhiên, bao lâu bạn còn ở trong chiều kích vật chất và nối kết với linh hồn tập thể của nhân loại, thì đau đớn về thể xác – mặc dù hiếm hoi – vẫn có thể xảy ra.Nhưng sẽ không cần ràng buộc chính mình vào bất cứ hình tướng nào của thế giới ấy.Bạn đánh mất cái Bây giờ, rồi bạn quay trở lại với nó, hết lần này đến lần khác.Thời gian và đau khổ không thể tách rời nhau được.Đây là tinh hoa của thiền định.Chỉ có bạn mới có thể làm việc này.Cảm nhận sự tĩnh lặng bên trong.Nhưng bản tính chân thật ấy bị che giấu ở đâu đó bên trong cái ảo tưởng kia, không phải bên ngoài nó, vì vậy thân xác vẫn là điểm duy nhất để tiếp cận bản tính ấy.Ngay khi thấu hiểu điều này bạn không còn phẫn hận nữa.
